Thế hệ Gen Z – tụi mình đó – bước chân vào ngành Khách sạn với một tâm thế rất khác. Không chỉ muốn kiếm tiền, có việc làm ổn định, mà còn muốn “có giá trị”, được tôn trọng, được sáng tạo và có… work-life balance. Nhưng thật lòng đi, giữa một ngành luôn “luôn tay, luôn miệng, luôn cười” như Khách sạn, câu chuyện có đẹp như kỳ vọng?
Mình từng nghĩ đi làm khách sạn sẽ “rất chill” – sáng cà phê, trưa tiếp khách, chiều ngắm hồ bơi và tối selfie ở sky bar.
Nhưng sự thật là mình đang cười toe toét dù khách đang nổi điên vì phòng “thiếu dép đi trong nhà”, là mình xách hành lý chạy giữa hai block phòng vì khách đòi đổi view sát biển, là ngủ gục trong locker vì OT tới gần sáng.
Nhưng cũng phải công nhận một điều:
Ngành này dạy Gen Z tụi mình trở nên trưởng thành… theo cách không ngờ tới.
Học cách đặt cái tôi xuống, lắng nghe nhiều hơn. Học cách kiên nhẫn với những người khác thế hệ. Học cách nhìn sự việc từ phía khách – kể cả khi họ đang sai rành rành. Và quan trọng nhất, học cách tạo ra giá trị không phải từ spotlight mà từ những hành động nhỏ nhưng có ý nghĩa.
Nhiều Gen Z chọn rẽ ngang sau vài năm vì không chịu nổi nhịp độ. Cũng đúng thôi, nghề này không phải dành cho người thích "everything now". Nhưng ai còn trụ lại, mình tin họ là những người cực kỳ bản lĩnh và hiểu rõ giá trị của sự kiên trì.
Làm ngành Khách sạn thời Gen Z, vừa là một cuộc chơi, vừa là một hành trình lớn lên. Vui có, buồn có. Nhưng chắc chắn – không hề lãng phí.