Người ta hay hỏi: “Làm ngành Khách sạn vui không?”, “Làm có sướng như đi du lịch hoài không?”. Câu trả lời của mình là: vui thì có, nhưng sướng thì… tuỳ hôm. Có hôm vui như trẩy hội, có hôm tưởng như muốn “đập quầy lễ tân rồi đi về quê nuôi cá và trồng thêm rau”.
Ngày đầu tiên bước vào ngành, mình háo hức như đi hẹn hò. Mặc đồng phục xinh xẻo, chào khách bằng tiếng Anh, làm việc trong sảnh lobby mát lạnh như trung tâm thương mại. Mình từng nghĩ: “Ừa, vậy là chọn đúng ngành rồi đó chớ!”. Nhưng vài tháng sau, khi bắt đầu có những ca làm kéo dài 12 tiếng, khách check-in trễ nửa đêm, khách phàn nàn vì thiếu cái khăn tắm… mới thấy ngành này không phải lúc nào cũng lung linh như profile khách sạn trên Instagram.
Có lần mình bị khách mắng te tua vì đặt nhầm loại giường. Mình đứng đó, mỉm cười “dạ vâng ạ” trong khi trong đầu chỉ muốn gào lên. Nhưng sau đó lại có một cô khách lớn tuổi đến nhẹ nhàng nói “Cảm ơn con nhiều nha, lâu rồi dì mới thấy lễ tân dễ thương như vậy”, tự dưng mình muốn khóc. Vì những khoảnh khắc nhỏ như vậy khiến mình nhớ tại sao mình chọn nghề này.
Ngành Khách sạn dạy mình nhiều thứ: từ cách kiểm soát cảm xúc, xử lý khủng hoảng, tới kỹ năng giao tiếp không-giáo-trình-nào-dạy. Nó khiến mình trưởng thành nhanh hơn, hiểu chuyện hơn, và học cách đặt mình vào vị trí của người khác.
Và quan trọng nhất, mình học được một điều:
“Người làm dịch vụ không phải là người phục vụ thấp kém, mà là người dùng sự tử tế để khiến người khác cảm thấy được trân trọng.”
Ngọt có. Đắng có. Nhưng chắc chắn không nhạt.
Mỗi ngày đi làm là một câu chuyện mới. Một bài học mới. Một phiên bản tốt hơn của mình.